Sáu tháng. Đó chính là quãng thời gian tôi quen nhỏ - cô bé học giỏi Anh văn nhất trường và cũng là người làm cho tôi “rung rung”.
My chạy ào vào trường, lao vào cái bảng kết quả, vừa thở hổn hển, vừa lấy ngón tay trỏ dò dò. My đứng thẳng dậy, buông xuôi tay.
“Thành…không đậu hả?”
Dù tôi đã cố nép vào cái chậu kiểng nhưng vẫn bị My bắt gặp.
“Đừng buồn. My…”
“Tôi vô dụng quá!”
Tôi chả hiểu sao mình lại nói thế. Chỉ nhớ rằng lúc ấy đầu óc tôi hoàn toàn trống trơn.
“Thành không vô dụng đâu! Thành là người giỏi nhất mà My biết đó! Thành học giỏi toán, lại hiền lành, hông có giống bạn con trai quậy phá kia.”
“My vô đây dò bảng điểm hả? Sao My biết tôi thi mà dò?”
“Bạn của Thành nói đó.”
Đầu tôi lúc này không chỉ trống trơn, mà tai còn ù ù, điếc điếc. Tôi sẽ giết cái thằng đó ngay khi thoát khỏi vụ này.
“Xin lỗi My…” Thực ra tôi cũng chả biết mình xin lỗi vì việc gì nhưng tôi cảm thấy như là mình đã làm My thất vọng nhiều lắm.
“Sao Thành nói vậy? My vẫn thích Thành dù Thành không đậu lớp chuyên Anh mà! My biết Thành đã cố gắng rất rất nhiều suốt 6 tháng qua.”
Tôi cúi mặt. Chợt, tôi thấy có cái gì đó là lạ trong câu nói, cái đầu rỗng tuếch của tôi tự dưng lóe sáng. “Vẫn thích Thành”? Tôi ngước nhìn. Nụ cười răng khểnh đẹp nhất mà tôi biết…
THÁI LÊ DINH (mực tím)
|
0 nhận xét:
Đăng nhận xét