>> ♥ Chào mừng bạn đến với Hành Trình Tri Thức trang thông tin dành cho sinh viên ♥ << >> ♥ Hành Trình Tri Thức cập nhật tin tức hàng tuần. Mọi thắc mắc thắc và đóng góp ý kiến, xin vui lòng gửi về địa chỉ nguyentuanduy193@yahoo.com ! xin chân thành cảm ơn ♥ << >> ♥ Hành Trình Tri Thức kết nối những trái tim ♥ <<

21/2/12

CNTT- UltraVNC 1.0.9.6.2 - Kiểm soát máy tính từ xa như đang ngồi trước nó



 UltraVNC là một sotware miễn phí, dễ dàng sử dụng, có thể hiển thị màn hình của máy tính khác (thông qua Internet hay mạng nội bộ) trên màn hình của bạn. Chương trình cho phép bạn sử dụng chuột và bàn phím để kiểm soát các máy tính khác từ xa. Có nghĩa là có thể làm việc trên một máy tính từ xa, như đang ngồi ở phía trước của nó.
 Nếu bạn cung cấp dịch vụ hỗ trợ máy tính, bạn có thể dễ dàng truy cập máy tính của khách hàng từ bất cứ nơi nào trên thế giới và giải quyết các vấn đề trợ giúp từ xa! Khách hàng của bạn không cần cài đặt trước phần mềm hoặc thực hiện các thủ tục phức tạp nào. 
UltraVNC cho phép bạn điều khiển từ xa một máy tính qua bất kỳ kết nối TCP / IP. UltraVNC giả lập máy tính đích để làm cho nó trông như bạn đang ở phía trước của nó.
(Nguồn: khoa học phổ thông)

Truyện ngắn - Đêm Tous Les Jours.



Tối, khi Sài Gòn trở lạnh và cả không gian bị bao phủ bởi một lớp không khí đặc sệt, Khôi ra khỏi nhà một mình, lướt bộ trên đường và đi thẳng vào Tous Les Jours…

Như những buổi tối cuối tuần khác, Khôi đều đi một mình. Sau khi tản bộ dọc hết những con đường gần đó, nhìn những ánh đèn chớp nhoáng, những chiếc xe chạy vụt qua mờ ảo, hắn đều rẽ vào Tous Les Jours. Hắn thích im lặng nhìn những con người sang trọng đang trò chuyện lịch thiệp, những nhân viên phục vụ khéo léo và uyển chuyển, những sự va chạm vội vã giữa người và người. Chỉ có như thế mới kéo hắn ra xa khỏi những nỗi lo đang vây hãm tâm trí, những nỗi buồn không tên, những sự chông chênh đáng sợ… Hôm nay, tất cả những điều đó nhòe đi qua cặp kính của hắn, bởi bây giờ, hắn chỉ nghĩ đến Mỹ Anh
o0o
“Bánh mì hay tình yêu?” — Mỹ Anh nhấp ngụm trà Earl Grey, nhìn xuống dưới mặt bàn, đảo mắt sang những chiếc bánh có hương thơm hấp dẫn, rồi ngước lên nhìn Khôi, hời hợt
“Ý em là gì”
“Nếu được chọn, anh sẽ chọn gì trong hai thứ đó?”
“Anh đang đói, có lẽ anh sẽ chọn bánh mì” — Khôi nói, rồi cười khẩy, cầm một chiếc bánh lên ăn không ngần ngại
Mỹ Anh thở dài. Niềm tin trong cô đang tối dần, vụn dần. Im lặng một hồi, Mỹ Anh lên tiếng
“Chúng ta nên chia tay. Anh dần nhạt nhẽo đến đáng sợ”
“Thêm muối vào vẫn được mà” — Nói xong, Khôi toan định kêu phục vụ cho mình một đĩa muối, nhưng Mỹ Anh ngăn lại
“Anh điên chắc? Một món ăn đã bị nấu thất bại, liệu nêm nếm vào thì có cứu vãn được không?”
“Nhưng em chỉ đề cập đến sự nhạt nhẽo”
“À. Vâng. Anh nhạt nhẽo. Từ khi lên Sài Gòn đến giờ, anh chẳng làm được gì cả. Chỉ việc nhận chu cấp từ gia đình, cúp học, và đi chơi mỗi ngày. Còn em, đi học xong phải vào phòng công tác của Hội sinh viên, ngày nào cũng về nhà lúc 7h tối, sau đó là part-time, bài tập, đọc sách, tham khảo tài liệu, làm đề tài… Hai năm trôi qua, anh vẫn như cũ, trong khi em thì luôn trong tình trạng thiếu thốn thời gian. Còn nữa…”
“Anh toàn nói về những chuyện vô bổ trong khi cái em cần là những kế hoạch cụ thể, rõ ràng cho tương lai” — Khôi thêm vào
“Đúng vậy”
“Em đi về nhà và làm nốt việc đi. Tí nữa anh có hẹn đi chơi với Lan Nhi rồi”
“Anh cứ việc đi và từ nay không cần dẫn em đi vào đây mỗi tuần nữa. Em chán lắm rồi. Không phải cái gì ngon và đắt tiền cũng là hay đâu” — Mỹ Anh đứng dậy, ôm một xấp tài liệu dày cộm trên tay, bước thẳng ra khỏi cửa, không thèm ngoái đầu nhìn người yêu — nay đã là “người dưng”
Khôi đã đoán trước được ngày này từ lâu
o0o
Nhà Khôi giàu. Nhưng không hạnh phúc. Những ngày trước khi thi đại học, ba mẹ Khôi viết giấy ly hôn. Khi được hỏi theo ai, Khôi đáp gọn lỏn: “Ai vào Sài Gòn thì con theo người đó. Con không muốn ở nơi này nữa”. Vài tháng sau, Khôi từ Hà Nội ra Sài Gòn, tạm hoãn việc thi đại học. Trong khoảng thời gian đó, Khôi và Mỹ Anh biết nhau.
“Tại sao bạn không thử uống Earl Grey thay vì suốt ngày chỉ kêu mỗi ly Pepper Mint nhỉ?” — một cô gái đeo kính cận rất to và mặc bộ trang phục cực lịch thiệp, cất lời
“Thật sự là li nào với mình cũng có vị như nhau” — Khôi cười. Nhưng kể từ lần sau, anh chàng đã kêu Earl Grey để thử, theo lời đề nghị của cô bạn mắt kiếng
o0o
“Cũng ngon đấy chứ”
“Tùy vào tâm trạng của bạn” — Cô ấy cười
“Tại sao bạn thường hay đi ra Tous Les Jours vào buổi đêm thế nhỉ? Chẳng bao giờ thấy ba mẹ bạn gọi điện kêu về, khi trời đã rất tối và quán vắng dần” — Khôi thắc mắc
“Mình bị áp lực học tập và công việc. Còn gia đình mình á, quên đi” — Cô gái cười nhạt — “Mình tự lo thân mình thôi”
“Phục thật” — Khôi nói, mắt nhìn ra những con đường lung linh
Họ gặp nhau vào những buổi đêm, có chung hoàn cảnh, chung nỗi buồn, họ đồng cảm và tự cho rằng họ yêu nhau. Mỹ Anh luôn rất bận trong khi Khôi có vô số thời gian rảnh rỗi. Nhưng có hề gì, Khôi chẳng phải bận tâm về vấn đề tiền bạc, và Mỹ Anh cũng thế. Cô bận vì có quá nhiều tham vọng, bận vì thích cuộc sống của giới trẻ thành thị, thoải mái và tự do. Với họ, Sài Gòn gói gọn trong Tous Les Jours. Những chiếc bánh ấm áp, thơm nức, những bản nhạc tình ca nước ngoài, những ly trà hương vị lạ luôn hấp dẫn hơn cuộc sống xô bồ ngoài kia. Bước vào tiệm bánh như bước vào một nơi bình yên thật sự, chỉ nghe hương bánh và sự mát lạnh lan tỏa cũng đủ trút hết bao ưu phiền.
Nhưng sự dễ chịu đó không diễn ra lâu.
“Em ngán bánh mì. Em cần tình yêu. Nhưng thấy anh không hề có biểu hiện gì của sự yêu thương và nhớ mong đích thực” — Mỹ Anh giãi bày một cách bình thản — “Em cần đi đến một nơi nào đó lãng mạn hơn, hoặc ít nhất cũng…đỡ nhàm hơn. Hương bánh ở đây làm em chẳng còn muốn ăn nữa. Chúng ta đã thử hết mọi loại bánh và mọi loại nước uống ở đây rồi”
“Làm gì đây, làm gì khi chúng ta chỉ có thể đến Tous Les Jours vào mỗi tối? Ban ngày em bận, anh thì đi học. Đi xem phim giờ này thì đã hết suất chiếu, uống ở các quán cà phê khác thì em bảo là đông đúc xô bồ, rủ em đi trà sữa thì em cảm thấy “con nít quá, không hợp với chúng ta”, đi dạo công viên thì em cho rằng vô vị, đi ăn gì đó thì em không có hứng vì mệt, còn đi đâu đó xa thì không thể vì trời đã rất tối và sáng phải còn dậy sớm. Anh phải chiều em kiểu gì đây?” — Khôi nói một mạch, rồi im lặng, thở dài
“Chúng ta cũng chẳng thể bày tỏ sự yêu thương, quan tâm nhau, tại một nơi đông người thế này” — Khôi cất lời
Mỹ Anh im lặng, và lại chấp nhận những thói quen. Bởi vì, cô nàng không có sự lựa chọn nào khác tốt hơn
o0o
Cả hai đều đại diện cho giới trẻ hiện đại. Hoặc rất bận, hoặc đi chơi rất nhiều. Họ thường đi chơi vào buổi tối khi Sài Gòn nhộn nhịp nhưng rồi chợt nhận ra chính bản thân họ đang sống gấp, sống vội vàng, đến nỗi mọi thứ trở nên mờ ảo như buổi đêm, chán ngán như bánh mì và nhạt như ly trà Pepper Mint vậy…
“Mục tiêu của anh trong năm sau là gì?”
“Anh không biết”
“Tại sao?”
“Anh không phải lo về vấn đề tiền bạc”
“Mẹ anh nuôi anh được tới già chắc”
“…”
“Anh chán học, em biết. Anh thiếu động lực, em biết. Anh ít bạn bè, em hiểu. Nhưng sao anh không biết tự kiếm tìm cơ hội thay vì cứ chán ngán cuộc sống và suốt ngày tìm chỗ trốn là Tous Les Jours?”
“Những ngày còn ở Hà Nội, khi còn nhỏ, ba mẹ đều dẫn anh vào đó mỗi cuối tuần, để ăn bánh, nghe nhạc, uống nước, trò chuyện. Anh nhớ rõ vị bánh lúc ấy rất ngon…” — Khôi nói chậm rãi. Mỹ Anh hiểu, nhưng cô muốn Khôi không thể dậm chân tại chỗ mãi. Phải biết dẹp đi nỗi buồn và chạy kịp với guồng quay cuộc sống. Chẳng lẽ cứ mỗi biến cố là chúng ta ngã quỵ hay sao?
o0o
Khôi cúp học ngày một nhiều. Ngành học Khôi đang theo không mấy chất lượng, cách giảng dạy chán, nhưng vì là trường dân lập nên dễ dàng qua môn mà không cần học lại. Mẹ Khôi thì vẫn lao vào kinh doanh. Mỹ Anh bận rộn như vốn dĩ. Khôi cảm thấy mình đang nhàm chán dần, mờ nhạt dần trong cuộc sống này, khi đêm về là lúc Khôi sợ nhất, nên hắn luôn cố gắng hòa mình vào sự chộn rộn của thành phố, nhấm nháp sự hối hả từ những người xung quanh, để quên đi cuộc sống nhàm chán từng ngày. Muốn gửi một tin cho Mỹ Anh, nhưng có lẽ cô nàng không nhắn lại vì bận gì đó, nên thôi.
Giữa tháng 12, mọi thứ đều mang sắc trắng đỏ và những cửa tiệm đã thoang thoảng sự ấm áp nhân tạo, bản Jingle Bells phát ra rả qua những ô cửa. Thời điểm này đang là mùa thi. Có lẽ, Mỹ Anh đã quên Khôi rồi, quên thật sự, kể từ ngày chia tay ấy… Cuộc sống đôi khi quá huyền ảo, sống trong thế giới thật mà không biết đang tỉnh hay mơ
Tiền trong túi Khôi luôn rủng rỉnh, nhưng chẳng để làm gì. Khôi muốn đổi không khí, chẳng dám bước vào chốn Tous Les Jours đầy những kỉ niệm nhạt thếch, nhưng ly trà Earl Grey khiến Khôi thay đổi ý định. Chọn ba chiếc bánh donut khác màu và một ly Earl Grey nóng, Khôi ăn chậm rãi và nhìn một đám học sinh đang cười đùa vui vẻ. Hình như chúng đang trao đổi thiệp Noel cho nhau.
Khôi nhớ Mỹ Anh, có thể theo thói quen, theo phản xạ, hoặc do mùi thơm từ những chiếc bánh mì nóng hổi. Khôi cười khẩy khi nhớ đến câu hỏi: “Tình yêu hay bánh mì” mà Mỹ Anh cứ lặp đi lặp lại. Cô nàng thật kì lạ, thay vì hỏi: “Anh đang nghĩ gì đó?”, “Giờ anh muốn đi đâu”, thì cô nàng cứ hỏi “Tình yêu hay bánh mì” để xem Khôi trả lời thế nào…
Đêm nay, bước ra khỏi Tous Les Jours, Khôi sẽ đi mua thiệp tặng cho mẹ, bạn bè cùng lớp, và một tấm đặc biệt viết riêng cho Mỹ Anh. Khôi sẽ viết thật kĩ, đi bộ đến nhà Mỹ Anh và gửi vào hòm thư trước cổng, sau đó về nhà hoàn thành bài tập, chuẩn bị đến trường trở lại. Tuần sau, Khôi sẽ đi tìm việc làm. Khôi không muốn mình nhạt nhẽo. Khôi không thích bánh mì nữa. Từ nay, Khôi sẽ nuôi dưỡng tình yêu. Chỉ khi nào Mỹ Anh chấp nhận cho Khôi một cơ hội để thay đổi và làm mới mình, Khôi mới quay vào Tous Les Jours trở lại, và tất nhiên, hắn sẽ không uống trà Pepper Mint kèm với bánh mì
Demi Twinkle®

(Nguồn: Mực tím)

Cuộc thi môi trường - ĐH hutech tổ chức.


-Chủ đề: xoay quanh việc bảo vệ môi trường và kinh tế môi trường.
-Mỗi nhóm có từ 4-5 thành viên.
-Lệ phí tham gia cuộc thi 50k/nhóm.
-Hạn chóp nộp danh sách về văn phòng đoàn - Thứ 5, 23/2/2012
TUẤN DUY


>> ♥ Hành Trình Tri Thức cập nhật tin tức hành tuần. Mọi thắc mắc thắc và đóng góp ý kiến, xin vui lòng gửi về địa chỉ nguyentuanduy193@yahoo.com ! xin chân thành cảm ơn !.

 
Design by Duy Nguyen | Bloggerized by Lasantha - Premium Blogger Themes | Web Hosting Coupons