Anh, em miên man đứng dưới gốc viết, mùa thu năm nay không còn trọn vẹn, không còn được chờ đợi như mùa thu năm trước…Một mùa thu vắng anh.
Anh, lớp trưởng của chuyên toán, và em, cô bé yêu văn học. Anh đơn giản, thực tế; em phức tạp, mộng mơ… Hai con người như hai thiên thạch xa ngút ngàn, hai đường thẳng song song mà đi đến vô cực cũng không tìm được điểm chung. Anh nói rằng cái ngày khai giảng khi em đọc diễn văn- khi chúng ta chẳng biết đến sự tồn tại của nhau trên thế gian này, anh ngáp ngắn ngáp dài và mong em đi xuống nhanh nhanh vì “không thể chịu nổi cái giọng sến chảy nước…” Vậy mà chúng ta tìm đến nhau -tự nhiên và bất ngờ đến vô cùng, để giờ đây, khi đã quen với sự hiện diện của anh trong trường, lòng em nặng trĩu khi ngày thu sang là ngày anh xa em…
Em , ngày…tháng…năm
Đúng là mùa thu này anh bước vào đại học, để lại ở ngôi trường cấp 3 mình em lặng lẽ và nhỏ bé vô cùng. Sao anh an tâm khi mỗi sáng sớm đến trường không được thấy em…Cái dáng người tròn tròn, xinh xinh, bước đi mà lục tung cả thế giới này cũng chẳng thể lẫn lộn. Cái bím tóc hồng hồng, áo khoác hồng và cả ba lô màu hồng nữa- màu hồng anh ghét nhất trên đời mà vì em, nó trở nên đáng yêu và dịu dàng đến lạ kì. Hạnh phúc đến từ sự chấp nhận, trân trọng và tha thứ. Đúng là chúng mình khác nhau, nhưng anh trân trọng và thương yêu tất cả- những điều khiến em là chính em chứ không phải một ai khác. Còn anh, dù mạnh mẽ hay đơn giản đến đâu vẫn có bao lúc yếu đuối và suy nghĩ tiêu cực. Và đấy, như một sự đổi ngôi lạ thường, em trở thành một bờ vai mạnh mẽ đầy vững chắc của anh…
Anh, ngày…tháng…năm
Vâng, cám ơn anh vì tất cả…Em gửi đến anh sự mạnh mẽ, dũng cảm và tự tin như anh vẫn thế… Còn nhớ ngày xưa khi ba mẹ em không ủng hộ ước mơ của em Ai thế nhỉ, ai đã nói “Em phải quyết tâm hết mình vì nó.Em sẽ là cô giáo dạy Văn ,còn anh sẽ là một bác sĩ giỏi. Anh chữa nỗi đau về thể xác còn em mang đến hạnh phúc tinh thần.”? Em tin là như thế, chúng mình cùng cố lên , nghe anh!!! Mùa thu này không anh, cả năm học này cũng vắng bóng anh, em sẽ phải sống độc lập hơn, mạnh mẽ hơn và kiên cường hơn như anh đã mong mỏi… À mà chỉ ít thấy nhau hơn thôi chứ bất cứ lúc nào, hình ảnh của anh vẫn ở đây, ở cái khoảng không gian chứa biết bao nhịp đập diệu kì của sự sống…
Lá vàng rơi thành tên anh, ánh nắng dù có vỡ tan cũng tươi tắn như nụ cười của anh… Có ba tiếng thiêng liêng luôn ấp ủ trong lòng mà em chưa một lần nào đủ tự tin, dõng dạc để đáp lại… Nhưng em hứa,và em tin vào một ngày không xa, một mùa thu không xa…
*P/s to autumn: Hãy cứ đến như cần phải đến, tớ sẽ không sợ mà vẫn chào đón bước chân của cậu. Vì tớ biết lắm lúc, LÁ RỤNG CŨNG CÓ ĐÔI…
NGỌC THÚY (THPT Chuyên Lê Hồng Phong)
|
0 nhận xét:
Đăng nhận xét