Đã lâu rồi mình không viết lại những dòng nhật kí của hôm
nào. Hôm nay có quá nhiều tâm sự không thể nói nên lời nên lại đành viết chúng
ra để cho vơi đi trong lòng một ít.
Miên man, miên man giữa đêm khuya vắng. Lòng chợt nhói đau
khi không thể ngủ vì một điều gì đó xa xôi....vì Gấu trúc.
Thời gian qua không gọi là quá ngắn, cũng không thể gọi là
quá dài ... nhưng đủ để mình cảm nhận những hương vị mới của cuộc sống...những sự
nhàm chán được bỏ lại thay vào đó là những cảm xúc đời thường...
Ngày em đến...là những ngày mình cảm thấy vui và bớt đi những
buồn tẻ trong cuộc sống....
Ngày em đến...em mang theo những hơi thở ấm áp, sưởi ấm tâm
hồn của anh.
Ngày em đến...em mang cho anh cái cảm giác được cảm nhận thật
nhiều màu sắc của các loài hoa.
Ngày em đến...em quan tâm anh, mua thuốc cho anh uống khi
anh bị bệnh.
Ngày em đến...em tặng cho anh những biểu tượng trong cuộc sống
mà anh thích trong lần sinh nhật thứ 21... Chỉ đơn giản là một cái chuông gió với
âm thanh vang vọng khi hòa trong , cùng với những con hạc giấy đầy màu sắc nhỏ
nhắn xinh xinh do tự tay em làm...
Ngày em đến...em mang cả cầu vòng đến cho anh, một hình ảnh
ngây thơ mà a thích.
Ngày em đến...là những lúc anh thật sự cảm nhận được niềm
vui khi cùng em ngồi tâm sự và nhâm nhi thức ăn ở nơi mà anh và em gọi là “bờ
kè”.
Và ngày em đến cũng là lúc mình anh cảm nhận được rằng em có
những nỗi buồn không tên...
Em biết không nhóc? chưa có ai quan tâm anh và làm anh vui
nhiều như thế!
Em nói: “em sợ anh sẽ bị tổn thương vì em sẽ chỉ làm cho những
người xung quanh em muôn phiền” ....nhưng em có biết? quan tâm em chính là niềm
vui chứ không phải là muộn phiền, nếu đặt bản thân em trong hoàn cảnh của anh
thì em cũng sẽ làm như vậy....bởi vì...anh đã từng trải qua rất nhiều gian nan
khó khăn...đã từng trải qua những cơn giông tố...đã từng mất niềm tin vào cuộc
sống...đặc biệt anh và em đều có những điểm chung...anh và em đều có những tâm
sự khó có thể nói hết thành lời...
Em, một cô gái bề ngoài có vể rất mạnh mẽ và rất tốt bụng nhưng
đâu ai hiểu được rằng bên trong em là một cô gái yếu đuối cần được quan tâm,
chia sẽ...em giấu tất cả mọi người về những muộn phiền của mình, em không muốn
ai biết, em chỉ để nó trong lòng rồi ngồi khóc một mình ở nơi mà em gọi là thân quen “bờ kè”. Những lúc
em buồn em thường đến đây chỉ một mình, chỉ thích im lặng và chịu đựng...lòng
chợt buồn khi thấy em khóc.....
Nỗi buồn em giấu, nhưng sao em lại muốn an ủi anh khi anh buồn?
Em k muốn anh buồn vậy sao em không chia sẽ?
Có những lúc anh nghĩ mình thật may mắn khi được tâm sự và
chia sẽ với em những khi buồn...
Con người, dù là những người đàn ông mạnh mẽ nhất cũng có lúc
phải ưu sầu, muộn phiền, cũng phải cần một bờ vai, cần một điểm tựa...vậy anh
và em, chúng ta có thể là điểm tựa của nhau không?...anh mong là chúng ta có thể...
Em hãy lạc quan lên nhé, hãy để anh quan tâm em, để anh được
cảm thấy ấm áp lòng mình và đừng bắt anh ngừng quan tâm em nha nhóc...
Nếu em đọc được những dòng này thì cười lên em nhé, bởi vì
anh luôn ở bên cạnh em...và hãy gửi qua cho anh một hình mặt cười qua yahoo để anh
biết rằng em vẫn lạc quan, chỉ đơn giản thế thôi nhóc...!!!!
“Cuộc sống vốn dĩ không hề phức tạp, cũng không hề đơn giản,
chỉ là ta nhìn nó dưới ánh mắt như thế nào thôi”.....cố lên! Anh và em cùng cố
gắng! cố lên Gấu Trúc của anh!!! Anh muốn nói với em điều này "a thích em, anh cần có em để a được quan tâm em, a cần có em để có thể chia sẽ niềm vui, nỗi buồn. a cần có một người quan tâm chăm sóc anh...anh cần có một người bạn đồng hành khi bước vào đời, người đó là em đấy Gấu"(:d)
Tuấn Duy